Thấy đứa trẻ gào khóc, tôi chạy đến tiệm tạp hóa mua hai lốc sữa, nhưng bị quăng bỏ vào bụi cây.

Có lần, khi đang đi trên đường, tôi thấy người phụ nữ và đứa trẻ đang ngồi ăn xin ở ngã tư đường Hùng Vương (quận 5, TP HCM). Đứa bé tầm tuổi con tôi đang gào khóc bên người phụ nữ trông có vẻ rất tiều tụy.

Nghĩ rằng đứa bé đang đói hoặc khát sữa, tôi chạy đến một tiệm tạp hóa mua hai lốc sữa quay lại đưa cho người mẹ. Người mẹ giằng lấy hai lốc sữa và ném vào bụi cây sau lưng (thay vì đưa cho đứa bé uống) mà không một lời hay một hành động gì có vẻ là cảm ơn trước sự bất ngờ của tôi.

Và còn bất ngờ hơn vài hôm sau tôi đọc được một tin nói về người mẹ dẫn con đi ăn xin để lấy tiền mua ma túy. Cũng từ khi đó tôi luôn cho rằng cho tiền trẻ ăn xin bên đường là đang tiếp tay cho những kẻ làm dụng trẻ em để kiếm sống, một hành động của những kẻ lười biếng, những kẻ xứng đáng phải bị pháp luật trừng trị.

Mỗi lần đi ngang các ngã tư có các đứa bé phải làm ăn xin hoặc là công cụ ăn xin của người khác tôi có một cảm giác rất tệ, cảm giác mình thật có lỗi khi không làm được gì để giải thoát hoặc giúp đỡ để các bé có thể được vui chơi học tập như những đứa con của mình và đặc biệt nhiều trường hợp tôi còn gặp hằng ngày trên đường đi làm nhưng không một ai can thiệp và xử lý.

Tôi vẫn mong sao các bạn trẻ đấu tranh, dẹp bỏ nạn dùng trẻ em để trục lợi và kiếm sống. Trẻ em cần phải được bảo vệ được nuôi dưỡng trong tình thương của những người lớn.

Tôi nghĩ, chúng ta cần thực thi luật tốt hơn để bảo vệ trẻ em, cần phải bỏ tù những kẻ dùng trẻ em để trục lợi từ sự thương hại của người khác và cần thiết thì tước luôn quyền làm cha, mẹ của những người dùng con mình để đi ăn xin hoặc dùng con mình để kiếm sống mà không cho chúng có được sự giáo dục và cuộc sống với tình yêu thương.

Có một lần tôi đọc được một bình luận rất hay trên một bài báo của VnExpress, đại ý: "Chúng ta cần chăm sóc người lớn tuổi vì họ đã hy sinh để bảo vệ và nuôi dưỡng chúng ta đồng thời chúng ta cần phải bảo vệ và chăm lo cho trẻ em vì họ sẽ bảo vệ và chăm lo cho chúng ta khi chúng ta già đi".

Henry Nguyễn